XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 CHIÊU QUÂN SĂN CHỒNG


phan 10

 "Các ngươi rất giống, gần như cùng một diện mạo, nhưng mà người trong bức tranh còn trẻ . . ."

Nàng cố ý bơi móc. "Cho nên ngươi chê ta lớn tuổi?"

"Không phải như vậy! Các ngươi rất giống là sự thật, nhưng ta ngay cả mình khi nào thì, tại sao lại vẽ bức tranh kia cũng không nhớ rõ nữa à!" Doãn Thức Câu lo lắng thúc ghế bánh xe đến bên cạnh nàng, lại lần nữa nắm thật chặt tay nàng, không cho nàng giãy.

"Ngươi không nhớ rõ?" Đàm Chiêu Quân kinh ngạc. "Vì sao?"

"Bởi vì sự cố xe ngựa kia làm cho ta mất đi một ít trí nhớ, bức họa kia đã tồn tại trước sự cố khoảng một tháng, mà ta mất đi khoảng chừng nửa năm trí nhớ, ngay cả sự cố phát sinh như thế nào cũng không nhớ rõ."

Thì ra hắn không chỉ mất đi mẫu thân, mất đi hai chân, mất đi võ công, mất đi vị hôn thê, mà còn mất đi trí nhớ!

Sự cố kia đã cướp đi rất nhiều thứ của hắn.

"Hãy nghe ta nói." Doãn Thức Câu dường như sợ nàng không nghe, vội vã giải thích."Ta thừa nhận ba năm này mỗi khi nhìn bức họa kia, trong lòng có chút rung động, thậm chí ở trong mộng đều mộng cảnh tượng trong bức tranh, cũng không phủ nhận lần đầu ở Hạnh viện thấy ngươi thì từng có ảo giác, nhưng sau cùng ngươi tiếp xúc thật, ta nhận biết càng nhiều đúng chính ngươi, càng hiểu biết ngươi, lại càng yêu thích ngươi, loại tình cảm khắc sâu này là thật, cùng việc thích mờ mịt người không thật trong bức họa kia hoàn toàn khác nhau, ngươi Đàm Chiêu Quân, vĩnh viễn không có khả năng trở thành bất luận vật thay thế của kẻ nào!"

Đàm Chiêu Quân trong lòng rung động. "Cho dù ta tùy hứng, ngạo mạn, điêu ngoa, cố tình gây sự, bộ dạng nào ngươi cũng thích?"

Hắn khó xử nói: "Ta lo lắng nói thật, ngươi sẽ thẹn quá thành giận."

"Ta chỉ nghe lời nói thật, về phần có thể hay không thẹn quá thành giận, ta không bảo đảm." Nàng lại cố ý tùy hứng, dùng lỗ mũi hừ khí .

Thấy thế, Doãn Thức Câu nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười. "Ta cảm thấy bộ dạng này của ngươi thật đáng yêu, giống như bây giờ."

Lời này vừa nói ra, đỏ ửng chậm rãi nổi lên mặt của nàng.

"Ngươi . . . mắt ngươi có tật xấu sao!" Đàm Chiêu Quân quả thực thẹn quá thành giận, nâng tay đánh hắn.

"Nhưng ta thật sự cảm thấy như vậy! Kỳ thật bộ dạng ngươi thẹn quá thành giận cũng rất đáng yêu đâu, khuôn mặt đỏ au, cực kỳ xinh đẹp." Phát hiện nàng dao động, Doãn Thức Câu cuối cùng thả tâm, cũng cố ý náo loạn tâm tình của nàng.

"Ngươi còn nói! Ngươi còn nói!" Thấy hắn nhìn không chuyển mắt cười nhìn nàng, ánh mắt kia nồng đậm tình yêu làm cho mặt Đàm Chiêu Quân càng đỏ."Không được nhìn ta nữa!"

"Nhưng ngươi thật đẹp, ta luyến tiếc dời tầm mắt."

"Ngươi!" Lời này làm mặt nàng gần như muốn cháy, không thèm nghĩ nữa, nàng trực tiếp đem mặt vùi vào trong ngực của hắn. "Hừ! Như vậy ngươi sẽ không nhìn thấy!"

Doãn Thức Câu ngẩn ra, chợt cúi đầu nở nụ cười, nâng tay vây quanh vai của nàng.

"Trở về ta muốn nhìn bức họa." Nàng rầu rĩ nói.

"Được." Hắn đồng ý. "Đừng giận ta nữa, được không?" Nhẹ giọng khẩn cầu.

". . . để ta suy nghĩ lại xem." Kỳ thật nàng đã không còn giận hắn .

Hắn cười nhẹ, nghe ra ý tứ thật sự của nàng.

"Bộ dạng nũng nịu này của ngươi ta cũng rất yêu thích." Hắn ở bên tai nàng lặng lẽ nói.

Mặt Đàm Chiêu Quân đỏ rừng rực nhất thời chôn càng sâu, "Ngươi còn nói!" Người này!

"Chiêu Quân."

"Làm chi!" Giọng điệu có chút yếu ớt.

Doãn Thức Câu mỉm cười, biết nàng thẹn thùng.

Nhưng nếu muốn xấu hổ, khiến cho nàng xấu hổ đủ đi!

Hắn một tay nâng cằm nàng, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng, ôn nhu hôn lên môi nàng.

Thu Phong mua một đống ăn vặt trở về tính cùng để uống trà, đứng ở sau tấm bình phong, thỉnh thoảng thăm dò, không dám tiến lên quấy rầy, khuôn mặt cũng đỏ bừng, cuối cùng bị Giang Dung ở một bên kéo ra xa hai bước.

Vì thế hai người liền đứng ở đàng kia đưa lưng về phía bình phong, vừa ăn ăn vặt, một mặt giúp hai chủ tử . . . canh chừng!

Chương 9.2

"Hồng Môn Yến" đã gần đến giờ. (cụm từ “Hồng Môn Yến” xuất phát từ dạ tiệc Hồng Môn - một sự kiện nổi tiếng năm 206 TCN nơi tướng quân Hạng Vũ ám sát đối thủ Lưu Bang đại khái mang ý nghĩa bữa ăn ngon trước khi chết, giống như tử tù thường được cho ăn một bữa ngon trước khi bị hành quyết)

"Trang chủ, ngài thật sự muốn đi?" Giang Dung phụ đẩy ghế có bánh xe ra khỏi Phẩm Hương phường nhưng vẫn không yên lòng.

"Giang Dung, ngươi thực nhiều lời!" Trả lời là Đàm Chiêu Quân, bọn họ không biết thì ra Giang Dung cũng có bản sự gà mẹ.

"Phu nhân, ngài không biết, những người đó …"

Nàng cười. "Có ta ở đây, không thành vấn đề!"

Thu Phong nhịn không được lẩm bẩm. "Tiểu thư, ta muốn nói có ngươi ở đây mới có vấn lớn nha?!"

"Không ai muốn nói chuyện với ngươi, ngươi câm miệng." Nàng tức giận trừng mắt nhìn tỳ nữ đá chân sau nàng liếc một cái.

"Ô, người ta không có nói lung tung, tiểu thư bộ dạng đẹp như thế này, nếu người giang hồ ngắm trúng tiểu thư thì làm sao bây giờ? Chúng ta khoa chân múa tay làm sao có thể kháng cự được người ta dù chỉ một chiêu, Giang Dung bảo hộ trang chủ, nên không thể bảo hộ tiểu thư được!" Thu Phong ủy khuất nói.

"Chính ta có thể tự bảo vệ bản thân!"

"Bằng công phu mèo quào của ngài sao!"

"Quỷ Đầu Con nói hắn dạy ta bộ công phu này tên là “gậy ông đập lưng ông”, là một loại dùng yếu đối mạnh, quyền pháp của ta sẽ mạnh lại không dùng nhiều lực, là công phu thích hợp cho các cô nương học giỏi!" tuy Đàm Chiêu Quân nói như vậy, nhưng cũng không thể nào tin hoàn toàn vào lời nói của Quỷ Đầu Con được.

"Lời nói của Quỷ Đầu Con kia có thể tin không? Ta thấy tiểu thư giống như đang khiêu vũ, ta đã xem tiểu thư đánh nhau qua nha, nắm tay tiểu thư rõ ràng mềm nhũn." Nàng tuyệt không xem trọng.

"Đó là bởi vì quả đấm của ngươi mềm nhũn !"

"Công phu Tiểu thư mới thật là khoa chân múa tay."

Đàm Chiêu Quân tức giận. "Ngươi thực phiền nha! Nếu ngươi sợ … mời ngươi trở về thì tốt rồi!"

Doãn Thức Câu cùng Giang Dung hai người bất đắc dĩ làm khán giả, chủ tớ này thật đúng là thích đấu võ mồm.

"Thu Phong, ngươi không cần lo lắng, Tư Mã gia trên võ lâm rất có địa vị, trường hợp này sẽ không có người dám gây sự." Cuối cùng Doãn Thức Câu thật sự nhìn không được, quyết định ra tiếng ngăn lại chủ tớ này càng ầm ỹ cảm tình càng tốt.

"Có nghe thấy không?!" Đàm Chiêu Quân hừ một tiếng. "Từ giờ trở đi, ngươi muốn đi cùng thì ngậm chặt miệng lại cho ta, chỉ cần nói thêm một chữ, ta lập tức đuổi ngươi trở về Lạc Dương!"

Thu Phong bĩu môi, cuối cùng không tình nguyện lắm ngậm chặt miệng.

"Đi thôi!" Sau khi trừng trị tỳ nữ, Đàm Chiêu Quân vui vẻ nói, vô cùng thân thiết kéo tay Doãn Thức Câu, hai người đi song song.

Trên đường vẫn rộn ràng như cũ, tầm mắt mọi người ném trên người bọn họ cũng vẫn như cũ không ít, nhưng bọn họ đã không thèm để ý .

"A? Tiểu thư …" Đột nhiên, Thu Phong lại lên tiếng.

Đàm Chiêu Quân lập tức uy hiếp."Thu Phong, ngươi muốn ta đuổi ngươi về nhà sao?"

"Không phải đâu! Tiểu thư, ngài xem gian cửa hàng kia." Nàng chỉ vào một cửa hàng tên "Châu Ngọc Các". "Ngài xem, cầu thang bọn họ đặt thêm hai tấm ván gỗ kìa!"

"Sao?" Đàm Chiêu Quân kinh ngạc nhìn qua, quả nhiên thấy cầu thang trước cửa chủ quán cho đặt thêm hai tấm ván gỗ giống như Phẩm Hương phường. "Thức Câu, đó là cửa hàng của Bích Liễu sơn trang sao?"

"Không phải." Hắn cũng hơi kinh ngạc.

Đàm Chiêu Quân cảm thấy hứng thú hỏi: "Bán cái gì?"

"Châu Ngọc Các giữ độc quyền về các loại đồ, trang sức bằng ngọc." Đây cửa hiệu lâu đời ở Hàm Dương thành cho nên hắn biết.

"Lão bản cửa hàng này thật thông minh nha! Nếu người ta đã ”cung nghênh” chúng ta, dù sao cách Hồng Môn Yến cũng còn một chút thời gian, đi vào đi dạo đi!" Nàng cười nói.

Vì thế, bọn họ đi vào Châu Ngọc Các, sau đó, lão bản cửa hàng thông minh kiếm được một khoản kim ngạch so với một năm thu vào của năm trước cả còn nhiều hơn, cực kỳ kính cẩn tiễn thần tài xuất môn.

"Những đồ trang sức ngọc này, tiểu nhân sẽ cẩn thận đưa đến Bích Liễu sơn trang."

"Đúng rồi, Lưu lão bản, sau này ta sẽ đưa một bức thiết kế cải biến cửa đến Phẩm Hương phường, nếu ngươi cũng cần thì ..., có thể đến Phẩm Hương phường tìm Thích quản sự hỏi." Trước khi đi, Đàm Chiêu Quân còn ngoái đầu nhìn lại cười khẽ.

Lưu lão bản cao hứng vái chào."Đa tạ phu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ đến hỏi, đa tạ Doãn trang chủ, phu nhân!"

Đàm Chiêu Quân cúi đầu mỉm cười với Doãn Thức Câu, tiếp tục hướng Thụy Thăng tửu lâu đi đến.

"Làm ngươi phải tốn kém." Dọc theo đường đi, nàng thấp giọng nói.

"Không quan trọng, việc ngươi đã làm cho ta so với chuyện kia thì nhiều lắm." Hắn áp chế kích động trong lòng.

"Hì hì, ngươi có thể đoán hay không bao nhiêu ngày nữa, tất cả cửa hàng trên đường đều sẽ đặt thêm tấm ván gỗ?" Đàm Chiêu Quân trêu giỡn.

"A, ta chỉ có thể nói ba chữ."

Nàng liếc xéo hắn."Ba chữ nào? Không khả năng sao?"

"Không phải, là “tận lực mua”."

"Ha ha, vậy ngươi tùy thân cần phải mang theo đống lớn ngân phiếu." Nàng ha ha cười.

"Trang chủ, phu nhân, đến." Giang Dung ngừng lại, nhẹ giọng nhắc nhở bọn họ.

Đàm Chiêu Quân nhìn phía tửu lâu bên phố hoa lệ khí phái, chỉ thấy ở đại môn dán một tờ giấy hồng, viết "Tư Mã phủ tiệc rượu trăng tròn".

"Cả nhà tửu lâu đã được bao hết?" Nàng có chút giật mình.

"Hẳn là vậy." Doãn Thức Câu bình tĩnh nói. "Vào thôi."

Thu Phong hỏi: "Tiểu thư, có muốn gọi người đến đặt tấm ván gỗ không?"

"Không cần, ngày hôm nay nơi này chúng ta không phải là nhân vật chính, Doãn trang chủ cùng ta – giai nhân này đã đủ làm cho người ta ghen tỵ, nếu lại đoạt phong thái người ta, nhất định sẽ bị ghi hận trong lòng." Nàng cúi đầu cười ngọt ngào với Doãn Thức Câu. "Ngươi nói đúng không, Doãn trang chủ?"

Doãn Thức Câu nhịn không được bật cười. "Ngươi nói đều đúng."

"Hì hì, ta nói đương nhiên đúng." Đàm Chiêu Quân kiêu ngạo nâng cằm, nghĩ đến hắn nói hắn cảm thấy bộ dạng nàng kiêu ngạo thực đáng yêu, nhịn không được trên mặt lại là một tầng mỏng choáng váng.

Nàng hờn dỗi háy hắn một cái, mới chuyển hướng Giang Dung. "Giang Dung, giao cho ngươi."

"Vâng" Giang Dung lĩnh mệnh. "Trang chủ, ngồi yên."

Cả người vận khí, hắn đem nội lực đặt trên hai tay, nắm chặt bắt tay, tiếp theo nháy mắt liền mang cả người cùng ghế nâng lên, đưa lên cầu thang, trực tiếp qua cửa, mới đặt bánh xe ghế xuống.

"Wow nha!" Đàm Chiêu Quân hô nhỏ. "Bộ dạng thoạt nhìn thật dễ dàng."

"Khách quan chờ một chút." Tiểu nhị chạy bàn thấy có người vào cửa, vội vàng tiến lên. "Xin lỗi, ngày hôm nay Thụy Thăng tửu lâu đã được Tư Mã phủ bao hết, mời chư vị …"

Đàm Chiêu Quân đem thiệp mời đưa cho tiểu nhị.

"Ah? Nhưng mà …" Tiểu nhị tiếp nhận thiệp mời, có chút không biết làm sao, quay đầu nhìn phía bàn trong. "Các vị xin trước đợi một lát, tiểu nhân đi một chút sẽ trở lại, đi một chút sẽ trở lại."

Nhìn theo tiểu nhị hốt ha hốt hoảng chạy đi, bốn người không hiểu ra sao.

"Các ngươi cảm thấy xảy ra chuyện gì?" Đàm Chiêu Quân trầm giọng hỏi.

"“Sao lại thế này” đều không sao cả, “ký đến từ, tắc An Chi” (“đã đến rồi thì cứ thoải mái ở lại” ngụ ý là Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó)." Doãn Thức Câu như trước vẫn duy trì mỉm cười nhẹ nhàng.

"Ở trên đường, Tư Mã lão đầu nói là “giữa buổi trưa” phải không?" Đàm Chiêu Quân hơi hơi khom người, ở bên tai hắn hỏi nhỏ.

Doãn Thức Câu gật đầu, đã buông tha cho việc sửa đúng xưng hô của vị hôn thê.

Nàng nhẹ giọng nói: "Hiện tại vừa đúng giữa buổi trưa? Bên trong đã ngồi đầy tân khách, không nghĩ tới giang hồ nhân sĩ đều đúng giờ như vậy a!"

"Đó là bởi vì trên thiệp mời viết thời gian, là buổi trưa vừa đến nhập tiệc." Hắn đã sớm phát hiện.

"A?" Đàm Chiêu Quân sửng sốt, nháy mắt lý giải, cắn răng nói nhỏ."Quả nhiên, ta nói lão gia hỏa kia là một con chồn, không có tâm địa tốt, khó trách tiểu nhị ca vẻ mặt vô thố bởi vì không còn chỗ ngồi!"

"Ai nha, hiền chất, cuối cùng các ngươi cũng đã đến đây!" Tư Mã Thịnh hô lớn, vẻ mặt hân hoan theo tiểu nhị đi tới.

Doãn Thức Câu mỉm cười. "Xin lỗi, Tư Mã tiền bối, vãn bối đến chậm."

Tân khách bên trong quăng đến rất nhiều ánh mắt, có người không nhận ra Doãn Thức Câu, có người nhận ra hắn, cũng có rất nhiều người ánh mắt dừng trên mặt Đàm Chiêu Quân, vẻ mặt kinh diễm.

"Tư Mã tiền bối, đây là lễ gặp mặt tăng cho kim tôn của ngài, chút lễ vật nhỏ bày tỏ sự tôn kính." Doãn Thức Câu đem đồ trang sức ngọc vừa mới mua ở Châu Ngọc Các dâng.

"Hiền chất đến chính là vinh hạnh cho chúng ta rồi, còn tặng lễ gì nữa!" Tư Mã Thịnh ha ha cười nhận lấy, thuận tay giao cho người đi theo bên cạnh.

"Vãn bối nghe nói tiền bối muốn mua một khối ngọc bội thăng long, vừa vặn mới vừa rồi nhìn thấy ở Châu Ngọc Các liền mua, tuy rằng có thể không như ý tiền bối muốn."

Tay Tư Mã Thịnh lập tức cứng đờ, lập tức thu hồi hộp, vừa mở ra thấy, tức thì mở to mắt, cơ mắt hơi hơi co rúm, một hồi lâu mới cười lên.

"Thật sự là xinh đẹp, quả thật không giống như ý ta lắm, nhưng mà có chút tương tự, hiền chất hao tâm tổn trí như vậy, ta liền nhận, về sau trăm ngàn đừng tiêu pha như vậy." Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đến, ta đã để chỗ cho hai vị, ngồi cùng bàn chúng ta, đến lúc đó hiền chất cũng có thể cùng Ấn nhi tâm sự nhiều, uống vài chén."

"Đa tạ." Doãn Thức Câu chắp tay.

Tư Mã Thịnh xoay người dẫn đường, chỗ trống giữa các bàn cũng không lớn phải lách chen qua.

"Trang chủ." Giang Dung mới đẩy hai bước, liền không thể đi tới được nữa.

Đàm Chiêu Quân cười xinh đẹp, ở bên tai Doãn Thức Câu cắn răng nói nhỏ. "Là ý của con chồn này!"

"Các vị hảo hán, xin khẽ di động một chút để cho Doãn trang chủ đi qua." Tiểu nhị vội vàng tiến lên nói với mọi người.

"Làm cái gì?"

"Không có phương tiện nên đến sớm một chút! Hiện tại mới đến là như thế nào? Lớn lắm saoa?"

"Làm gì phiền toái người khác!"

"Thật có lỗi thật có lỗi, xin làm cho, đa tạ." Tiểu nhị lau mồ hôi, cúi đầu cúi người.

"Sao lại thế này?" Tư Mã Thịnh cuối cùng quay đầu lại đi tới. "Ai nha! Thật sự xin lỗi, hiền chất, là ta sơ sót."

Doãn Thức Câu vẫn như cũ cười nhẹ. "Tiền bối xin đừng nói như vậy, là Thức Câu mang đến phiền toái cho ngài."

"Này thật đúng là …" Tư Mã Thịnh nhìn "công cụ thay đi bộ " của hắn, lắc đầu, xoay người đối với giang hồ nhân sĩ cao giọng nói: "Các vị, đây là hiền chất của ta chính là trang chủ Bích Liễu sơn trang, tin tưởng các vị đang ngồi ở đây vẫn còn người nhớ rõ đi? Hiền chất bởi vì ngoài ý muốn bị thương, hai chân tàn phế, hành động bất tiện, liền làm phiền các vị cấp phương tiện, di động một chút để cho hắn đi qua."

Doãn Thức Câu đúng lúc cầm tay Đàm Chiêu Quân, ngẩng đầu đối với nàng nhẹ nhàng lắc đầu ngăn lại sự vọng động của nàng.

Đàm Chiêu Quân quả thật thiếu chút nữa bùng nổ. Này tử lão đầu! Lần khác nàng nhất định phải sửa trị hắn đến chết!

"Tiền bối, không cần làm phiền các vị giang hồ hảo hán, nếu không phiền toái..., ngay tại bàn cạnh cửa xin dịch một ít chỗ trống cho chúng ta là được." Hắn không nhanh không chậm nói.

"Việc này … Hiền chất, nhưng ta đã dành chỗ đặc biệt cho các ngươi!"

"Như vậy thuận tiện hơn, xin tiền bối tha lỗi." Hắn như trước mỉm cười.

"Được rồi, chúng ta sẽ dọn chỗ nơi này." Dựa vào bàn bên cạnh cửa, có hai đại hán phút chốc đứng lên, chỉ huy người ngồi cùng bàn hoạt động. "Tư Mã trang chủ, bàn này chúng ta ngươi liền chọn bốn vị đi ra để bọn Doãn trang chủ lưu lại."

"Hiền chất … Ai! Được rồi, hiền chất đúng thật là không có phương tiện." Tư Mã Thịnh giống như vô hạn tiếc hận. "Hoài Hương công tử, Dao Cầm tiên tử, Bán Chân lão cùng Túy Yên Khách, nếu không chê mời cùng lão phu sang bên này."

Rất nhanh, bốn người rời đi, trống ra bốn vị trí.

"Doãn trang chủ mời ngồi, vị cô nương xinh đẹp này cũng mời ngồi."

"Đa tạ." Doãn Thức Câu bảo Giang Dung ngồi vào bên cạnh Thu Phong, đem hai vị cô nương kẹp giữa bọn họ.

"Tại hạ Đao Bá, đây là huynh đệ ta Kiếm Cuồng, Doãn trang chủ còn nhớ huynh đệ chúng ta không?" Đao Bá nói chuyện phiếm, còn đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc phía Đàm Chiêu Quân.

"Đương nhiên nhớ rõ, năm năm trước gặp qua một lần, món gà ngâm rượu của hai vị là món gà được xử lý có vị ngon nhất mà Thức Câu từng ăn qua, đến nay khó quên." Hắn mỉm cười, không để lại dấu vết hơi nghiêng thân, giống như cùng Đao Bá đối mặt trò chuyện với nhau, kì thực là ngăn trở ánh mắt đối phương dừng ở trên người Đàm Chiêu Quân .

"Ha ha ha, Doãn trang chủ có trí nhớ tốt." Đao bá vui vẻ cười to. "Không giới thiệu một chút vị đại mỹ nhân bên người này là ai chăng?"

"Chiêu Quân cô nương là vị hôn thê Thức Câu." Doãn Thức Câu hơn cao giọng, chắp tay lấy lễ nói: "Thành thân thì Bích Liễu sơn trang chuẩn bị mấy trăm bàn tiệc, ba ngày ba đêm không tắt lò, mời chư vị đang ngồi ở đây đến uống ly rượu nhạt."

"Ha ha, chúc mừng chúc mừng, Doãn trang chủ có thể lấy được mỹ nhân như vậy, thật sự là phúc khí tốt a!"

Đàm Chiêu Quân vẫn duy trì mỉm cười, dưới bàn tay nhẹ nhàng cầm tay của hắn, lập tức cảm giác được hắn quay lại nắm thật chặt.

Nàng nghiêng đầu kiều mỵ cười với hắn, lấy hắn thật sự vẻ vang, cho nên ... chuyện mấy trăm bàn tiệc, ba ngày ba đêm không tắt lò, liền tạm thời không cùng hắn so đo, trở về rồi hãy nói.

Phương này hãy còn náo nhiệt, phía bên chủ bàn kia đã có một đạo ánh mắt mang theo hận ý xuyên qua mọi người bắn thẳng đến trên người Doãn Thức Câu.


Chương 10.1

May mắn là ngồi ở cạnh cửa, cho nên khi yến hội chấm dứt, đám người Doãn Thức Câu thực thuận lợi đi trước một bước.

Vừa ra đến đường lớn, Đàm Chiêu Quân lập tức ô ô gầm nhẹ vài tiếng, phát tiết một chút cơn tức trong lòng đọng lại.

"Ta đã nói con chồn kia không có ý tốt, bị ta đoán trúng đi!" Nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi. "Còn có, chồn nhi tử là như thế nào? Chúng ta đã cưỡng gian vợ của hắn hay là đã giết con hắn sao, làm chi luôn dùng đôi mắt trừng chúng ta a?" Về phần "vị tiền hôn thê" Doãn Thức Câu không ra gặp người, có lẽ còn đang ở cữ đi.

"Tốt lắm, đừng tức giận." Doãn Thức Câu nắm tay nàng, ngữ điệu vẫn như cũ thật yên lặng.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn."Ngươi ... cũng không tức giận sao?"

"Không có gì hay tức giận, khi thời điểm ta đã không thèm để ý, hai chân sẽ không là nhược điểm của ta." Hắn nắm tay nàng."Ngươi cũng đừng tức giận, nhìn ngươi tức giận, ta còn có vẻ để ý hơn."

"Ngươi cũng đã không để ý, ta đây cũng không còn tức giận cái gì, coi như là nhìn tràng xiếc khỉ đi, cảm tạ phụ tử chồn ra sức diễn xuất." Nàng cuối cùng khôi phục tươi cười.

"Tiểu thư, các ngươi xem!" Thu Phong đột nhiên kêu to."Thiệt nhiều tấm ván gỗ!"

Sao? Không phải chứ?

Phóng tầm mắt nhìn lại, hai bên ngã tư đường, thậm chí có hơn một nửa chủ quán ở cửa đặt thêm tấm ván gỗ, này ...

"A a a? Đúng rồi, mới vừa rồi chúng ta đi ra khỏi Thụy Thăng tửu lâu, hình như ... cũng rất thuận lợi nha! Giang Dung không có thi triển thần lực." Đàm Chiêu Quân đột nhiên nghĩ đến.

"Đúng rồi! Cũng không chú ý." Thu Phong cũng nói.

"Ha ha, vừa mới nói phải vài ngày sau, kết quả hiện nay không đến hai canh giờ, Doãn trang chủ liền công hãm hơn phân nửa cửa hàng, thật sự là sức quyến rũ khôn cùng a!" Đàm Chiêu Quân nhịn không được trêu chọc.

"Cái này làm sao bây giờ?" Doãn Thức Câu có chút phiền não rồi. "Mỗi cửa hàng đều phải vào dạo một vòng sao?"

"Ngươi điên ư? Chờ chúng ta đi dạo xong mỗi một cửa hàng, trời đã tối rồi."

"Vậy ..." Hắn giương mắt nhìn nàng, ẩn nhẫn ý cười.

"Đương nhiên là chuồn!" Đàm Chiêu Quân lập tức nói. "Giang Dung, dẫn đường trở về sơn trang hướng nào có vẻ hẻo lánh một chút."

"Vâng" Giang Dung lập tức vừa chuyển, đẩy ghế chui vào ngõ nhỏ.

Doãn Thức Câu cười nói: "Kỳ thật ta không sao, tiêu chút bạc không sao cả."

"Ngươi không sao cả, ta có!" Đàm Chiêu Quân cước bộ nhanh hơn đi theo. "Thật là, nhất định là ở Châu Ngọc Các ra tay quá lớn. Đúng rồi, cái lễ vật trăng tròn kia thật không phải là lão chồn muốn mua lại mua không nổi sao?"

"Kia không trọng yếu." Doãn Thức Câu không nghĩ muốn không nể mặt, liền nói sang chuyện khác. "Giang Dung, không cần thiết nhanh như vậy, chậm lại."

"Vâng"

"Ôi ... hu hu . . . . . . suyễn chết ta." Thu Phong đuổi kịp thở hổn hển. "Chúng ta là đang ... chạy nạn à ..."

"Chiêu Quân, có khỏe không?" Doãn Thức Câu quan tâm hỏi vị hôn thê cũng thở không ra hơi.

"May mắn ... Ta làm cái ghế bánh xe này thực chắc chắn." Nàng thở phì phò, nghiêng đầu nhìn bốn phía. "Con đường nhỏ này quả nhiên thực hẻo lánh, không có người khác, tốt lắm."

Tốt lắm?

Đang lúc ba người nghi hoặc thì Đàm Chiêu Quân phút chốc trực tiếp ngồi trên chân Doãn Thức Câu.

"Được rồi, như vậy sẽ không mệt mỏi." Nàng cười ngọt ngào.

Doãn Thức Câu không được tự nhiên đỏ mặt. "Chiêu Quân ..."

"Dù sao không có người thấy." Ở trong ngực hắn tìm vị trí dựa vào, nàng thoải mái nhắm mắt lại.

Doãn Thức Câu đang muốn gọi nàng , cúi đầu lại thấy vết thâm trên mắt nàng. Ban đêm nàng lại không ngủ?

Hắn lập tức phân phó. "Giang Dung, đem cái gói chứa áo choàng kia cho ta."

Giang Dung lập tức khom người xuất ra áo choàng.

Doãn Thức Câu mở ra áo choàng, nhẹ nhàng choàng trên người nàng. "Ngươi nghỉ ngơi, lúc về đến nhà sẽ gọi ngươi." Hắn ôn nhu nói.

"Ừ." Lồng ngực của hắn quá mức thoải mái, nàng vừa nhắm mắt lại liền không mở ra được rồi, chỉ cúi đầu đáp, rất nhanh liền ngủ.

"Giang Dung, nhẹ một chút thôi." Doãn Thức Câu nhỏ giọng công đạo.

"Biết." Giang Dung cũng hạ giọng.

Thu Phong nhỏ giọng ở một bên thuyết minh. "Tiểu thư suốt đêm vẽ thiết kế cải biến."

Hắn liền đoán được là như thế này.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .